Mang mệnh văn chương thương người thành chữ. Cõi người ai khóc thương người tài danh
Một danh y tận hiến. Một nhà văn có tâm hồn giàu cảm giác, cảm xúc. Một nhà Nho - ẩn sỹ thanh cao có tấm lòng bao dung, trắc ẩn, ngổn ngang tâm sự trước thời thế và nhân tình… Xem chi tiết ...
Trong văn học, khái niệm “giá trị” nhằm chỉ những gì có ý nghĩa, hữu ích mà văn học mang lại cho con người (cái được biểu đạt tức nội dung nhận thức/ phản ánh) và cách thể hiện những gì có ý nghĩa, hữu ích ấy (cái biểu đạt tức nghệ thuật thể hiện). Xem chi tiết ...
Tôi sinh ra trong một gia đình không có truyền thống văn chương, nghệ thuật ở một làng quê nghèo bao thời chẳng có ai được ghi tên trong lịch sử đất nước; vậy mà không biết do số mệnh, hay nhờ những trải nghiệm qua những năm tháng thăng, trầm mà trở thành nhà văn. Xem chi tiết ...
Chùa vắng khách, chỉ mỗi tôi và chị Hoài. Phải đến gần chục năm, nay hai chị em mới ở cạnh nhau. Chị chăm chăm nhìn tôi, cái nhìn thật lạ, hút hoẵm. Bỗng chị thở dài, cúi nhanh xuống, sẽ sàng nhặt những bông hoa đại rụng bỏ vào giỏ tre màu nâu sẫm. Chị nói, mỗi ngày một giỏ đầy. Tôi hỏi, nhặt cất làm chi? Chị cười buồn, nói chẳng để làm chi cả, nhưng lâu rồi, mấy năm rồi nhặt vậy, thành quen. Xem chi tiết ...
Đọc câu chuyện trên, ai cũng đồ chừng hắn đã chết đuối trong sông Duềnh dưới chân núi Đà Linh, chẳng có ai ngờ hắn vẫn đêm đêm xuống bãi đá nơi bến đò đứng thẫn thờ nhìn xuống sông, ai có giục lên đò thì lắc đầu. Cứ thế, nhiều lắm đêm…. Xem chi tiết ...
“ Khí phách hiên ngang, vạn kiếp giặc Minh còn khiếp đảm Danh nhân tuấn kiệt, muôn phương dân Việt mãi tôn thờ” “Anh hùng thành bại kể chi? Dạ sắt son, lòng vàng đá, thề cùng các bạn giữ trước sau. Mặc Châu đúc khí tinh anh, trung hiếu hẹn hò cùng sử sách”… Xem chi tiết ...
Bao nhiêu là người đã đi qua. Đến nay, cái tuổi của nó đã phải viết bằng ba con số. Sự già nua là màu đen và rêu mốc loang lỗ khắp thân thể nó. Nó thành vật chứng kiến vô tư và trung thực mọi sự diễn ra ở làng Giằng. Cái sự chứng kiến thật có ý nghĩa với dân làng Giằng, những người luôn có cảm giác bất an trước sự hiển hiện của những thứ họ từng biết, từng mắt thấy, tai nghe.. Xem chi tiết ...
Bất giác tôi rùng mình. Tội ác, tồi tệ nào ở đây? Trong thâm tâm, tôi muốn bày tỏ một tình cảm thương yêu rất thật, rất tự nhiên với nàng. Mãi về sau tôi mới nhận ra, những mong muốn bày tỏ tình cảm rất thật, rất tự nhiên kia chỉ là sự tự dối lừa. Tôi mong muốn khám phá nàng và day dứt vì nó. Xem chi tiết ...
Từ cái đêm tháng mười mưa gió ấy, vợ tôi biết vì sao tôi phải bặt vô âm tín nhưng đành nuốt câu trả lời, đành câm lặng trước nghi kỵ của người đời. Sự nghi kỵ khiến con người ta thành kẻ vô cảm, cả độc ác nữa. Mười năm chịu đựng, thần kinh căng ra, chịu sao nổi.” Xem chi tiết ...