logo

Giao lưu bè bạn

Xuân Hoài- Người trong cõi nhớ

Sau ngày Mỹ ngừng ném bom miền Bắc, nhà thơ Nguyễn Quốc Anh và nhà văn Chính Tâm đạp xe đạp cọc cạch ra Tổng đội TNXP 299. P18 xin cho tôi chuyển công tác về Hội Văn nghệ Hà Tĩnh. Ba lần như vậy, ông Tổng đội trưởng mới gật đầu.


Sau ngày Mỹ ngừng ném bom miền Bắc, nhà thơ Nguyễn Quốc Anh và nhà văn Chính Tâm đạp xe đạp cọc cạch ra Tổng đội TNXP 299. P18 xin cho tôi chuyển công tác về Hội Văn nghệ Hà Tĩnh. Ba lần như vậy, ông Tổng đội trưởng mới gật đầu. Thật ra ông chẳng giữ tôi lại làm gì nữa. Đơn vị TNXP sắp giải thể. Hàng ngàn con người rơi rớt gần hết tuổi thanh xuân ở chiến trường bỗng bị ném vào những ngã ba, ngã năm, ngã bảy mù mịt. Đi đâu ? Về đâu?. Cái may mắn của tôi là không phải đứng trước các ngả rẽ để chọn lựa. Tôi nhớ người đón tôi ở ngôi nhà lợp tranh tro lọt thỏm giữa lùm cây um tùm ngoài rìa Thị xã là một người đàn ông nhỏ thó, trắng trẻo có đôi mắt sâu, sáng. Ông bảo ông là Xuân Hoài vừa chuyển từ Giáo dục sang Văn nghệ trước tôi mấy tháng. Nói xong thì kéo tôi sang phòng khách và tự mình pha trà. Gọi phòng khách chứ thực ra chỉ một gian nhà ba phia thưng phên nứa, một phía nhìn ra cái sân đất lồi lõm đọng nước. Bộ bàn ghế gỗ mộc nứt ngang, nứt dọc. Riêng bộ ấm chén thì trắng bóc, loán


Bình luận